“HOA BẤT TỬ”

893
Đánh giá bài viết
Những khoảng trống không thể lấp đầy, những nỗi đau không bao giờ bù đắp được đó là sự mất mát, tiếc thương của đồng đội, của gia đình 3 cán bộ Công an đã ngã xuống để bảo vệ an ninh trật tự ở xã Đồng Tâm. Mồ hôi đã rơi, máu đã đổ. Nhưng họ vẫn giữ vững lời thề “Vì bình yên Tổ quốc, vì hạnh phúc của nhân dân”
Thân gửi đồng đội tôi, những người con ưu tú đã hy sinh để giữ bình yên cho mảnh đất này…
       “HOA BẤT TỬ”
Đồng đội ơi…Chợp mắt đi Anh…
Và vẫn khoác nguyên bộ quần áo ấy
Mầu của nắng mưa, mồ hôi, máu, lửa
Trắng bao đêm, các anh thấm mệt rồi!
Ngủ đi anh! Mơ về ngày còn xanh
Giữa bao nghề, ta chọn vinh quang ấy
Cùng viết đơn, đồng thanh lời Bác dạy
Tim nóng, đầu lạnh, tinh thần thép mỗi ngày.
Bên gia đình, trân quý từng phút giây
Chuông reo giữa đêm…. giật mình, con cất tiếng
Tạm biệt vợ yêu, anh lên đường cống hiến
Gác lại xuân, không hẹn trước ngày về.
Đêm dài quá …thổn thức trong lồng ngực
Căm lũ ác nhân thủ đoạn đớn hèn
Đào hố sâu vùi chôn lòng bất khuất
Ngọn đuốc tàn, hoa bất tử mọc lên.
Anh chọn nghề giữ lửa trong đêm đen
Trái phải, đúng sai biết đâu là ranh giới
Góc khuất thiêng liêng, xin đừng chạm tới
Ru đồng đội tôi bằng điệu nhạc không lời.
Anh ngủ sâu trong giấc mơ tuyệt vời
Ngôi nhà mới – ở một chân trời mới
Tháp Bút viết tên anh, Thủ đô ngàn năm gọi
Lấp lánh Hồ Gươm- tấm gương sáng muôn đời.
 Phương Chi
Xin được thành kính nghiêng mình trước Anh và các đồng đội đã ngã xuống – Những người anh hùng của Tổ quốc thân yêu
Đất nước tôi mảnh đất hòa bình
Có người lính già nặng nghĩa với màu xanh
Xông pha tuyến đầu chỉ huy hàng trăm trận đánh
Khuất phục tội ác tày trời trọn lời hứa sắt son
Bỗng 1 ngày đất rên xiết nỉ non
Lũ tham tàn mạo danh “nhân dân” lập ấp
Mang danh nghĩa nhân quyền, hội nhập
Rào đất rào làng chống đối phá an ninh
Bởi lẽ cuộc đời vẫn là vòng tử sinh
Nếu có chữ “giá như” chắc chú không nằm xuống
Lóe lên sự sống từ tấm lòng cao thượng
Khựng súng hãm cò đúng lúc lưỡi giáo phóng xuyên tim
Lũ cầm thú kia đẩy chú xuống hố đen
Tưới xăng khắp người lửa bùng lên tàn độc
Giữa đớn đau vẫn gắng với bộ đàm giọng khô khốc
Họ thiêu tôi rồi cẩn thận đồng chí ơi!!!
Người cầm mẫu ADN kia là mẹ của chúng tôi
Người phụ nữ hơn hai mươi mùa xuân không có chồng bên cạnh
Giờ lặng đi với tầng tầng khăn tang trắng
Đợi chờ hàng giờ mới biết xác chú ở đâu
Đôi mắt chú khép lại bớt u sầu
Cho hôm nay, mai sau, mãi mãi
Để tình yêu, mầm xanh mọc lại
Đau đáu mẹ già chú chưa được trọn vẹn hiếu sinh
Bế chú lên đã không được thành hình
Khuôn mặt, trái tim chú hóa hình đất nước
Để tiếp tiếp thế hệ đi sau lấy người làm lý tưởng
Tổ quốc này nợ chú một lời ru…
 Vũ Minh Đức